Thế là anh đã bay về trời, về với ông bà tổ tiên và bạn bè. Nghe tin anh mất lúc 5 giờ sáng nay tôi không thể nào tin được, nhớ năm ngoái anh còn đi thăm đất nước Brunei với chúng tôi, còn chụp rất nhiều hình kỷ niệm, còn khen rượu ngon và phong cảnh đẹp. Thật không thể nào tin được.
Tôi là đàn em của anh, là một thầy thuốc, một nhà giáo, nhưng ngay từ khi còn bé ai gặp tôi đều nói tôi giống anh như hai anh em ruột, khi đó tôi mới chỉ là một thằng bé răng sún, miệng rộng hoác lúc nào cũng cười trong khi đó anh đã là một nghệ sỹ điện ảnh nổi tiếng với vai diễn trung úy Phương trong bộ phim Nổi gió. Về sau khi đã mấy chục năm anh thường nói với tôi: Bây giờ mình là trung úy Phương rồi.
Nhớ nhũng năm thập niên bảy mươi khi tôi đang học cấp hai tại nơi sơ tán huyện Yên Bình tỉnh Yên Bái, nghe anh tham gia đóng bộ phim Dòng sông âm vang ở nhà máy thủy điện Thác Bà, tôi đã trốn học để đến xem thần tượng của mình, rất ấn tượng và không bao giớ quên được cho đến bây giờ tôi vẫn nhớ nụ cười rất tươi của anh, nụ cười của con người tự tin và rất yêu nghệ thuật.
Tôi quen anh khoảng 10 năm trở lại đây trong một lần gặp nhau tại bệnh viện Chợ Rẫy nơi tôi làm việc trong 18 năm ròng, khi đó tôi cũng đang công tác tại Đại học Y dược TP. HCM. Có lẽ số phận và ông trời đã định đoạt, tuy cách nhau hơn 20 tuổi nhưng tôi và anh rất quý nhau. Chúng tôi cùng đồng hành trên những trang về sức khỏe của những người nổi tiếng của trang sống khỏe mà tôi là người trực tiếp phỏng vấn anh cũng như nhiều người khác trong ba năm đều đặn, một seri phỏng vấn độc quyền mà không báo nào có được.
Rồi những đợt đi khám từ thiện tại những vùng sâu, vùng xa, anh đỡ từng bệnh nhân, trao cho họ từng túi thuốc phần quà, nói những lời động viên tốt đẹp để họ vượt qua nghèo đói và bệnh tật.
Nhớ những đêm mưa rừng gió hú trong những bản làng xa vắng trong những buổi khám từ thiện, mặc dù trong người có những bệnh mạn tính, anh vẫn tự mình trải qua, sử dụng thuốc đều đặn theo đúng lời dặn của bác sỹ.
Trong những buổi sinh hoạt chung với Bệnh viện Quốc tế Minh Anh mà anh là Đại sứ thân thiện, cùng đốt lửa trại cùng vui múa ca quên đi bệnh tật, quên đi ưu phiền hàng ngày và tận hưởng hết cuộc sống mà thượng đế đã ban tặng với đúng bản chất của người nghệ sỹ, như một cánh chim trời bay không biết mỏi.
Sáng nay cánh chim trời ấy đã đổi hướng bay và đi về trời trong lòng tiếc thương vô hạn của chúng tôi và mọi người. Vẫn biết thác là thể phách còn là tinh anh, nhưng chúng tôi buồn lắm, chỉ mong anh - cánh chim trời bay không biết mỏi sẽ về nơi đầy hoa và tình yêu thương của thượng đế.
PGS. TS. Nhà văn, NGUT. Nguyễn Hoài Nam
Ý kiến khác